Thơ của thời sinh viên

Friday, April 24, 2009 2 phản hồi

Cách đây mấy hôm, tình cờ gặp một em gái quen từ những ngày sinh viên trên net. Em hỏi: dạo này anh còn làm thơ không? Tôi trả lời: dạo này anh bận quá, với lại cái nghiệp IT nó giết chết cái máu thơ trong anh rồi. Em nói thích một bài thơ về áo trắng của tôi. Em tìm trên blog của tôi mà không thấy. Tôi post lại bài thơ này trên blog để em đọc cho vui - và cũng để tôi có thể đọc lại chính tôi trong cái tuổi sinh viên mơ  mộng ấy.

Thật ra bài thơ này tên là Không đề 2 (nó nằm trong một chùm thơ tôi viết mà ko biết đặt tựa là gì)
Không đề 2

Anh gửi tặng em một cánh hồng
Mà em hờ hững cứ như không
Đời anh nghèo quá nên phải chịu
Áo rách bươm sao đủ sưởi ấm lòng

Em hỏi anh sao thích màu áo trắng
Anh trả lời: "không đủ áo để thay"
Tấm áo cũ của ba anh mặc lại
Chút tiền tiêu sao đắp đủ hình hài

Em hỏi anh vì sao lãng mạn
Thích thơ buồn và thích ngắm hòang hôn
Anh khẽ đáp : đời anh rách rưới
Phải muợn thơ lấp khỏang trống tâm hồn

Bài thơ hơi nhảm nhưng đằng sau nó là một lịch sử khá buồn cười.
Ngày còn đi học, thật tình tôi chỉ có mặc áo sơ mi trắng và quần tây. Nhà nghèo, áo toàn mặc lại của ba. Có cái áo sờn và rách hết cả cổ, nhưng vẫn mặc.
Có một lần, thằng bạn thân rủ đi uống cafe. Nó kể chuyện về một cô bạn gái nó vừa quen (cùng lớp, cùng khóa - tạm giấu tên. Kể ra chắc nó giết mình chết). Nó bảo: sau khi tao làm quen em thành công, có lần tao hỏi: người em thích đầu tiên trong đời là ai? mày biết nó trả lời thế nào ko?

Tôi hơi tò mò: là ai vậy mày?
Là mày đó. Nó dòm tôi.
Ặc, mày khùng hả - tôi tròn xoe mắt. Tao nghèo rớt mồng tơi. Xấu trai nữa, nó thích tao làm gì? mày đừng có ghen rồi phán bậy nha. Dễ mất lòng lắm đó.

Thiệt mà - nó thích mày đơn giản chỉ vì lý do là nó thấy cứ mặc áo trắng đi học hoài.
Nghe tới đó, tôi chới với rụng rời tay chân. Dù nó nói vậy, tôi vẫn cứ mặc áo trắng đi học. Tiền tiêu thời sinh viên ba cọc ba đồng. Mỗi lần xài tiền vào bất cứ việc gì, tôi cũng nghĩ về ba mẹ- những người đang vất vả lo cho tôi.


Bonus cho bài viết: ngày đó, tôi lãng đãng đến mức hơi điên điên. Có lần nghe thằng bạn kể về chuyện tình của nó và một cô bé chơi thân từ nhỏ, những suy nghĩ và cảm xúc trong ngày nó tiễn em ra phi trường(cô bé này sang US lấy chồng Việt Kiều). Tôi chạnh lòng sáng tác một bài thơ cho nó (cứ y chang như mình vừa bị em kia chia tay). Đến giờ vẫn ko thể nào hiểu nổi sao mình có thể có những cảm xúc như vậy.

Tiễn bạn

Tiễn em ra phi trường
Bước chân buồn vương vương
Chào em cô bạn nhỏ
Một thời ta thầm thương

Ngày xưa em còn bé
Tính hay dỗi hay hờn
Có chùm me nho nhỏ
Ta nhường em phần hơn

Giờ đây em người lớn
Tóc dài ngan ngát hương
Áo dài tha thướt trắng
Ai ngẩn ngơ cuối đường

Ta ôm tình mộng ảo
Tình mỏng manh như gương
Một ngày gương vỡ vụn
Tình ơi ! sao chán chường

Em lấy chồng xứ lạ
Giờ lìa xa quê hương
Chào em ! cô bạn nhỏ
Tiễn em một quãng đường

                   T.D.K

Dù sao đi nữa, những năm tháng sinh viên đã để lại cho tôi nhiều kỉ niệm đẹp

Cảm ơn những năm tháng sinh viên gian khó đã giúp tôi trưởng thành.
Cảm ơn mày - áo trắng.