Không đề

Friday, December 18, 2009 3 phản hồi

Không đề

Không có ai đi cạnh cuộc đời
Giờ tôi đơn độc chỉ mình tôi
Tình yêu là lá bay theo gió
Bỏ lại cành khô đứng ngậm ngùi

Một thoáng cuộc đời ta có đôi
Phút vui đã lỡ mất đi rồi
Một mai em có theo duyên mới
Nhớ gửi tặng anh một nụ cười

Đời anh quả thật chẳng gì vui
Nên chỉ xin em một nụ cười
Để thấy lòng mình thêm ấm lại
Vững bước độc hành …
chỉ thế thôi


(Viết trong những ngày sắp Noel mà tôi mong rằng sẽ không bao giờ đến)

Viết cho Long Xuyên

1 phản hồi

Tình cờ đọc vài dòng về Long Xuyên trên một group facebook, tự nhiên thấy nhớ nhà quá. Tôi sinh ra không ở An Giang, nhưng hơn 15 năm ở mảnh đất này đã biến nó thành một phần quê hương trong máu thịt của tôi.

Ở nơi đó, có mối tình đầu của tôi. Một tình yêu thầm lặng suốt nhiều năm.Cái tình yêu trẻ con ngày ấy thật ngọt ngào, nhẹ nhàng như những cánh phượng hồng thời áo trắng. Mãi đến bây giờ, có lẽ người ấy cũng không biết đến tình cảm của tôi dành cho nàng.

Ở nơi đó, có một bờ hồ (mà lũ chúng tôi hay gọi hồ con Rùa) nho nhỏ. Mỗi chiều tan trường chúng tôi lại xách xe chạy lòng vòng quanh hồ, đón những cơn gió từ con sông Hậu thổi vào mát lạnh. Thỉnh thoảng chúng tôi lại đi ăn kem, bún cá ở dọc bờ hồ. Tiếng cười ngày ấy giòn tan và trong trẻo lắm.

Tôi cũng yêu ngôi trường của tôi. Mái trường Thoại Ngọc Hầu dấu yêu, nơi tôi đã học suốt 3 năm cấp ba. Ở đó, có những người bạn đã cùng tôi đi qua những khoảnh khắc đẹp nhất trong cuộc đời.

Một người bạn đã viết tặng tôi một bài thơ vào những ngày cuối cùng trong quyển lưu bút:

Ngày nào gặp chỉ lặng im.
Ba năm ngọn lửa cháy vào ước mơ.
Buổi chia tay nhớ buổi xưa.
Luyến lưu chợt nhớ thưở chưa dám gần.


Tôi nợ ai đó lời hứa về ngôi nhà chất đầy gấu bông nếu sau này tôi trở thành ... tỷ phú.
Tôi nợ ai đó những chú bướm xinh xếp bằng những cánh phượng rực rỡ đầu mùa hạ.
Tôi nợ ai đó những giây phút chạnh lòng ...
Tôi nợ cô bạn lớp trưởng của tôi một lời tỏ tình mà tôi ấp ủ ngày đêm chưa dám ngỏ.

Giờ đây, chúng tôi mỗi đứa đi một phương. Năm thì mười họa mới gặp lại nhau giữa cuộc đời tất bật. Có những lúc tôi mơ ước có một ngày chúng tôi được trở về mái trường xưa, được mặc áo trắng và ngồi vào lớp học cũ như thời chúng tôi còn đi học.

Thỉnh thoảng, tôi thích ngồi quán cafe, nhìn những tà áo trắng tung bay trước sân trường. Chỉ đơn giản để thấy mình được sống lại những khoảnh khắc hoài niệm về thời xa xưa.

Có ai đó nhớ Long Xuyên như tôi không?