Bức tranh

Wednesday, March 17, 2010 1 phản hồi

Chiều, thấy Hòa - thằng em đồng nghiệp vẽ tranh trên giấy, tôi chợt nhớ đến kỉ niệm về bức tranh đầu tiên được “người khác giới” tặng. :)


Những ngày còn sinh viên, buổi chiều tôi hay leo sân thượng nhà trọ hóng mát, có khi chỉ để mượn cây đàn guitar của một anh bạn rồi hát hò í ới. Một ngày, tôi thấy bên lan can nhà kế bên có một cô bé rất dễ thương (chỉ độ 7-8 tuổi) đang khóc bù lu bù loa. Tính thích con nít, nên tôi gợi chuyện chọc nó: bị mẹ oánh phải hông con? Chắc phá quá hả?
Con bé không trả lời, nó giơ nắm đấm dứ dứ vào mặt tôi rồi bỏ chạy vào trong nhà. Tưởng thế là xong, ai dè một hồi nó quay trở ra và bắt đầu hỏi tôi đủ các câu hỏi trên đời. Nào là: Chú tên gì? Chú ở đâu? Nhà chú có mấy anh em? … Một hồi mệt quá định trèo xuống, nhưng nó cứ khư khư giữ tôi lại, rồi khoe đồ chơi, tranh vẽ, … và gần như tất cả các tài sản quý giá nhất trong tuổi thơ nó.

Tôi không có anh em nên rất quý trẻ con. Riết rồi thành lệ, chiều nào tôi cũng lên chơi với cô bé. Có hôm em khoe được 10 điểm ở lớp, hôm thì mẹ mới mua cho một hộp bút vẽ, có hôm lại được ba mua cho con gấu bông. Có lần nó than thở như người lớn: ở nhà con buồn lắm, hổng có ai chơi với con hết. Con thích nhất là được qua nhà em Mina chơi (em họ nó). À ra vậy, thì ra chỉ có chú là chịu ngồi chơi với con hàng giờ đồng hồ thế á?

Ra trường, tôi chuyển chỗ ở. Những ngày cuối cùng tôi bảo nó: chú sắp chuyển chỗ rồi, chú ở đây chơi với con được vài ngày nữa thôi. Mai mốt rảnh chú ghé qua thăm con.
Mặt con bé buồn xo trông đến tội nghiệp. Suy nghĩ một hồi, nó nói: chú xuống dưới nhà đi, con cho chú cái này.
Nó chạy xuống nhà rồi đưa cho tôi một bức tranh tô bằng chì màu, rồi giảng giải:
Trong tranh này con vẽ chú đang chơi thả diều với con. Đây là ông mặt trời. Đây là con chó nhà con nè. Đây là con nè.

Những hình vẽ ngô nghê nhưng làm tôi cảm động lắm. Ừ, rồi sau này chú sẽ đến thăm con, chú sẽ mua cho con nhiều đồ chơi đẹp, bé à.

Thời gian qua đi. Tôi không quay lại ngôi nhà trọ xưa nữa. Một lời hứa đã bay theo gió. Nhưng chắc vài ngày sau đó em sẽ quên tôi ngay ấy mà. Con nít chắc chắn là thế. Tôi tự an ủi lòng để không thấy mình mắc nợ.

Sau này, tôi dời nhà mấy lần nên đánh mất bức tranh em tặng. Nhưng không sao, điều quý giá nhất em đã tặng tôi là những giây phút hồn nhiên như trẻ con mà sau này không bao giờ tôi tìm lại được.

Cảm ơn em, cô bé nhà bên.